ĐÀO rơi cánh mỏng buổi chiều nay
BÍCH nguyệt trên cao cũng héo gầy
PHAI sắc âm thầm bao kẻ rõ
TÀN hương lặng lẽ mấy người hay
NƠI xa đón tết sầu ly cạn
XỨ lạ chào xuân tủi chén đầy
LẠNH lẽo vô tình nên đã để ...
MAI VÀNG NHẠT ÚA PHÍA TRỜI TÂY .
Từ Nguyễn Tường
Hắn đã sinh ra ở cõi trần
Trung tâm cắm cọc giữ cho cân
Âm dương họp lại không e thẹn
Khác dấu ôm nhau chẳng ngại ngần
Mát mặt anh hùng khi cởi áo
Mềm da thiếu nữ lúc phanh thân
Ai mà thích thú thì nhìn nhé:
Cóc có buồng the vẫn ái ân
Từ Đức Khoát
Tựa kiếp phù du ở giữa đời
Cơm thừa, của thối, khúc xương rơi...
Gầm cầu quán xá thôi, nhờ Phật
Ngõ dọc đường ngang cũng, cậy Trời
Vất vưởng bơ vơ cùn miệng lưỡi
Lêu đêu tập tễnh hết hơi lời
Phải chăng số phận vì sao đã:
bắt kẻ ăn mày vận “Áo tơi !..”
Từ Đức Khoát
Đông về giá buốt cả lòng ta
Chỉ thấy xung quanh vẫn cứ là ...
Tuyết lạnh giăng đầy nơi ngõ vắng
Mây buồn phủ kín phía trời xa
Lần theo tháng cũ mong còn để ...
Trở lại ngày xưa ...ước thế mà...
Ngựa đã trôi hoài bên cửa sổ
Dê thì lấn lướt sắp tràn qua
Từ Đức Khoát
Teo rồi... sắp lịm biết chờ ai?
Nghĩa sắn, tình khoai; chữ củ mài.
Lận đận khi già còn muốn giỏi
Hăng say lúc trẻ chẳng nên tài.
Thiên kinh đọc mãi nào đâu thấm
Vạn quyển coi hoài vẫn cứ phai…
Tự nhủ ngày mai cần cố gắng!
Teo rồi... sắp lịm biết chờ ai?
Từ Đức Khoát
Đất chật bây giờ làng hóa phố
Người đông hiện tại xã lên phường
Lầu cao lố nhố vươn ra ruộng
Cửa ngõ lăng nhăng chiếm hết đường
Tý tởn rượu chè be bét nụ
Tỳ tòe trai gái nẫu nường hương
Ao sen giếng nước đâu còn nữa
Ngao ngán tình nhà thật đáng thương
Từ Đức Khoát